Tằng Tích Đức cố nén ý cười nơi khóe miệng, tiếp tục trừng mắt: “Ngươi ngay cả đây là thứ gì cũng không biết, trận pháp nơi này là gì cũng chưa thăm dò rõ ràng mà đã dám ra tay?! Ngươi hành động lỗ mãng như vậy, quả là tự tìm đường chết!”
“Dẫu sao, ta cũng không thể mãi ở bên ngươi, thu dọn tàn cuộc cho ngươi được, tiểu tử thối.”
Tôn Linh Đồng bướng bỉnh nói: “Sao ta lại không nhận ra trận pháp này? Rõ ràng, trận pháp này và các pháp trận phòng ngự xung quanh hoàn toàn không hợp nhau, nhất định có công dụng khác.” “Vong Xuyên phủ quân đúng là ngu ngốc. Chính vì không hợp nhau nên y mới bỏ trống nơi này, khiến phòng ngự ở đây yếu hơn hẳn những nơi khác. Ta dám chắc, đây chính là nơi dễ ra tay nhất!”
“Mà để y coi trọng đến vậy, thà từ bỏ phòng ngự cũng phải bố trí như thế, chẳng phải đều nói lên rằng trọng bảo này giá trị liên thành sao!”